Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  CON GÁI CỦA ĐẠI TÁ 


Phan_13

Năm nay cả nhà cô thật vất vả mới được ở cùng nhau, Hướng Khai Hoa tính ở Bắc Kinh đến hết năm thì mang vợ con trở về nhà nội. Trần Mai vừa nghe Hướng Khai Hoa muốn về nhà họ Hướng, lập tức không đồng ý, vì thế nên tranh cãi một trận với Hướng Khai Hoa, kể chuyện xưa là người nào đó đã rủa con gái cô chết sớm, cả đời này cô sẽ không bước vào cửa nhà kia nửa bước! Hướng Vi thấy mẹ và ba cãi nhau to, tức giận như vậy, mới biết thì ra tính tình của mẹ cũng không phải giống mặt ngoài dịu dàng như thế! 

Sắc mặt Hướng Khai Hoa ngượng ngùng, nói không lại vợ, không thể làm gì khác hơn là muốn đi một mình với con gái về thăm ông bà nội, Trần Mai nhanh chóng ra tay trước chiếm ưu thế, nói thẳng là phải dẫn Hướng Vi về nhà ngoại với mình! Mâu thuẫn hai vợ chồng lên cao, Hướng Vi lại không giúp được gì, nhìn cũng phiền lòng, cô đứng ở trung gian, cảm thấy rất đau khổ! 

Đêm ba mươi tết, cả nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên, bởi vì hai vợ chồng Hướng Khai Hoa đang còn mâu thuẫn chuyện kia chưa giải quyết, nên Hướng Vi đợi đón giao thừa ở nhà cảm thấy không thoải mái, ăn cơm tối xong thì tự ra ngoài đi dạo, tránh nhìn đến sắc mặt nghiêm túc của ba mẹ, đúng là rất nghiêm túc mà ! 

Hướng Vi đi dạo ở bên ngoài, cho đầu óc tỉnh táo một chút. Nhà người ta đêm ba mươi thì náo nhiệt hạnh phúc, nhà bọn họ thì thiếu chút nữa mỗi người một nơi! Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hướng Vi thấy ba mẹ cô cãi nhau to đến vậy, trận chiến cũng kéo dài được mấy ngày rồi. 

Trong vườn các loại hoa mai đã kết được mấy nụ hoa, chắc hẳn mấy ngày nữa là có thể trổ bông, bên ngoài rất lạnh, Hướng Vi nhìn ánh đèn nhà nhà, đột nhiên cảm thấy rất buồn, vì sao người lớn lại thích làm lớn mấy chuyện nhỏ nhặt, chuyện đã từ tám trăm năm trước rồi mà còn lôi ra gây gỗ được, có đáng hay không! Ồn ào rùm beng lên rồi, vì sao lại còn giống như đứa bé giận dỗi nhau! Cứ tiếp tục như vậy nữa, người chịu khổ chính là cô có biết không. 

Hướng Vi quàng lại khăn quàng cổ, thật tốt là hôm nay không có tuyết rơi. Đúng khổ, nếu không người khác nhất định nghĩ cô bị đuổi khỏi nhà! Hướng Vi thở dài, bấm cái lá xanh trong tay, miệng lầm bầm lầu bầu không biết đang nói gì. 

"Hướng Vi?" 

Hướng Vi nghiêng đầu, nhanh chóng để tay ra sau lưng, len lén vứt chiếc lá đi, sắc mặt hơi vặn vẹo, “A ……….. anh Hạo Triết, anh cũng ở đây à. Cái đó………. Em ra ngoài đi dạo một chút, nhìn một chút.” 

Diệp hạo triết nhìn sắc trời, bật cười hì hì, “Bầu trời không có trăng sáng để nhìn!” 

Hướng vi chỉ cảm thấy trên đầu có đám quạ đang bay qua! Màu đen hài hước, cô đỡ không nổi! 

Diệp Hạo Triết ngoắc ngoắc ngón tay với Hướng Vi, ý bảo cô đến đây, Hướng Vi nhắm mắt đi tới, đứng bất động trước mặt Diệp Hạo Triết, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh. 

Diệp Hạo Triết gõ lên đầu Hướng Vi, “Bên ngoài lạnh như vậy, gần sang năm mới em không sợ bị đông lạnh à, đi lên đây với anh.” 

Vô tri vô giác Hướng Vi đã đi theo Diệp Hạo Triết về nhà anh, nhiều năm về sau, mỗi lần Hướng Vi nhớ đến chuyện này liền xấu hổ, khi đó thiệt con mẹ nó ngây ngô mà, gần sang năm mới còn chạy đến nhà người ta. 

Diệp Hân thấy Hướng Vi tới, nhanh chóng nắm tay Hướng Vi tới ghế ngồi, rồi sai con trai mang đồ ăn đến, “Vi Vi, ăn trái cây.” 

Diệp Hạo Triết cười nói: “Mẹ, con đi đổ rác, thấy em Hướng Vi đang đứng một mình, nhìn thật giống con chó nhỏ bị bỏ rơi, nên con gọi em vào chơi.” 

Chu Thần Dật nhìn Hướng Vi, nhíu mày, nói với Diệp Hạo Triết: “Anh, mới vừa rồi có người gọi điện thoại tìm anh.” 

“Ồ……. Là ai thế?” 

Chu Thần Dật mím môi, hé mắt, nhìn anh mình, một lúc sau mới nói: “Còn ai nữa, chính là cô ấy chứ ai. Anh, có mấy chuyện nói rõ ra thì tốt rồi.” 

Diệp Hạo Triết cốc đầu em trai, “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cô ấy gọi đến thì nói anh không có ở nhà hiểu không! Cô ấy thật là, đến tột cùng là muốn làm gì!” 

Bên này Diệp Hân vừa gọt trái cây cho Hướng Vi vừa nói: “Vi Vi, sao con đi ra ngoài vậy.” 

Hướng Vi suy nghĩ, dù sao mẹ và dì Diệp Hân cũng thân, nói cũng không sao. Hướng Vi liền nói ra chuyện ba mẹ cô cãi nhau hồi đó, bây giờ lại lôi chuyện lúc đó ra cãi nhau típ. DIệp Hân nghe xong cười ha ha, “Ôi trời ơi, chị dâu vẫn lợi hại như thế. Để dì gọi điện thoại cho cha mẹ con nói một tiếng con đang ở đây, tránh cho bọn họ lo lắng, sau đó tranh thủ khuyên mẹ con một chút.” 

Diệp Hân nói xong thì đi gọi điện thoại đến nhà họ Hướng, nói Vi Vi đang ở nhà cô chơi, không phải lo lắng, chốc nữa sẽ trả về. 

Trần Mai nói xin lỗi vì đã làm phiền, khi nào Vi Vi về nhất định sẽ nhắc nhở con. 

Diệp Hân không ngừng nắm tay Hướng Vi nói chuyện phiếm, tới lúc hăng hái, thì lấy ảnh album ra khoe, cho Hướng Vi nhìn, còn giải thích mấy bức ảnh chụp lúc nào, v….v… bất tri bất giác đã đến mười giờ tối, Hướng Vi thấy đã khuya lắm rồi, nên lập tức chào từ biệt dì Diệp, muốn rời đi. 

Diệp Hân thấy thời gian cũng đã khuya, sợ chị dâu ở nhà lo lắng, nắm tay Hướng Vi, dặn dò cô phải thường xuyên đến chơi. Dì thấy đứa con lớn đã đi tắm, nên gọi đứa nhỏ đưa Hướng Vi về nhà. 

Hướng Vi thấy hoảng, liền từ chối nói mình có thể tự về nhà, không cần làm phiền người khác. 

Chu Thần Dật đứng dậy, mặc áo khoác vào, nhìn Hướng Vi nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” 

Hướng Vi đi cách ba bước sau Chu Thần Dật, vô cùng đau đớn nghĩ tại sao hôm nay cô lại xui đến vậy. Dọc đường đi hai người không nói chuyện gì, đợi đến khi đến lầu dưới nhà Hướng Vi, Chu Thần Dật nói: “Anh không đi lên nữa, em tự mình đi lên đi. “ 

Đây là câu nói duy nhất mà tối nay Chu Thần Dật nói với cô. 

Hướng Vi gật đầu, “Vậy em đi lên ạ. Thật làm phiền anh Thần Dật quá.” Nói xong thì chạy thật nhanh lên lầu, giống như phía sau có ma đuổi theo vậy. 

Chu Thần Dật bật cười, lắc đầu một cái. 

Hướng Vi về đến nhà, đến ban công nhìn xuống dưới, thấy Chu Thần Dật đang nhìn lên trên lầu, gương mặt Hướng Vi biến sắc, không được tự nhiên vẫy vẫy tay. Chu Thần Dật mới gật đầu, rồi xoay người rời đi. 

Chương 27 

Hôm sau Hướng Vi thức dậy, thấy mẹ cô mặt mày tươi tỉnh, còn lấy quân phục của ba cô đi giặt, Hướng Vi nghĩ tối hôm qua……….. haha, xem ra hai người đã hòa hảo lại rồi. 

Trần Mai thấy con gái tỉnh dậy, nhìn đồng hồ gần sắp mười giờ sáng, nhanh chóng kêu Hướng Vi đi ăn chút gì đó. Hướng Vi lấy hộp sữa tươi trong tủ lạnh, nhìn mẹ nói: “Mẹ, khi nào mẹ con mình về nhà ông bà ngoại vậy ạ ?” 

Trần Mai nhìn con gái, “Đúng làam chơi. Mùng ba đi, Mùng ba thì đi, sáng mai ba con phải về bên nội, Vi Vi, mẹ hỏi con, con muốn đi với ba hay là muốn đi với mẹ về nhà ông ngoại.” 

Hướng Vi đen mặt, nhìn mẹ cô giống như nhìn người ngoài hành tinh, “Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy, trông có vẻ không giống như mọi ngày cho lắm!” 

Trần Mai trợn mắt nhìn con gái, “Con quỷ nhỏ này, lại dám nói mẹ cô không bình thường.” 

Hướng Vi cười hì hì đi đến bên cạnh Trần Mai, “Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, con đi với mẹ về nhà ông ngoại cơ, không đi đến nhà nội đâu.” Năm ngoái thời điểm khi Hướng Vi vừa mới trở lại Bắc Kinh, đã từng đi về nhà nội một chuyến, nhưng chỉ ở lại hai hôm rồi đi, ở chung một chỗ với thím út rất không thoải mái, Hướng Vi không muốn lại típ tục đi nghe những lời nói đó, rồi làm chính mình nội thương, mà cứ phải nhịn. 

Trần Mai nhìn lỗ mũi của con gái, “Đứa nhóc này, tốt lắm, mau vào nhà đi, ở ban công rất lạnh.” 

Đúng lúc chuông điện thoại vang lên………. 

“A lô……..” 

“Hế lô, anh là Lưu Khải nè em Vi Vi 

“A, anh Lưu Khải, anh đang ở đâu vậy, tại sao năm nay anh không về nhà, anh xem anh làm mẹ nuôi tức giận đến thế, để xem khi anh về nhà, anh có bị cha nuôi thu thập hay không.” 

“Vi Vi, hiện tại anh đang ở Đại Lý, Vân Nam, nhờ em nói với mẹ anh, anh sẽ gửi ít đồ về nhà, nhờ mẹ anh chú ý kiểm tra và nhận. Em gái ngoan, chờ khi anh trở về nhất định sẽ không bạc đãi em, lần này thì phải nhờ em rồi, cái mạng nhỏ của anh đang nằm trong tay em, thế nhé, bạn anh đang đợi, không nói nữa. Nhớ nói với mẹ anh, anh cúp đây, bái bai……….” 

“A lô……… anh Lưu Khải………” Hướng Vi buồn bực nhìn ống nghe, tự nhiên giao nhiệm vụ cho cô, thật là, chờ khi anh trở về, em nhất định sẽ thành tâm làm thịt anh cho biết! 

“Sao thế, Vi Vi, là Lưu Khải gọi à?” Trần Mai vừa cất tạp dề vừa nói. 

“Dạ vâng, là anh Lưu Khải gọi ạ, anh ấy nói lúc này ảnh đang ở Đại Lý.” 

Trần Mai cười, “Đứa bé này, lá gan lớn thật, tốt lắm, chuyện anh Lưu Khải nhờ con làm thì con nhanh đi làm cho tốt đi.” 

Mùng ba, hai mẹ con Trần Mai thu thập xong hành lý thì đến ga xe lửa, năm hết tết đến, nên phòng chờ xe có rất nhiều nguy hiểm, khắp nơi đều là người, Trần Mai nắm tay con gái thật chặt, sợ vì quá đông mà lạc mất nhau. 

Mấy ngày trước, Trần Đức Cương nhận được điện thoại của con gái, nói rằng sẽ mang Vi Vi về nhà, lúc này nhìn thời gian cũng gần sắp đến, mà người còn chưa đến, không khỏi đứng ở cổng lớn nhìn sốt ruột. 

“ Ông à, bên ngoài trời rất lạnh, hay là vào nhà trước đi, ngồi giường đất cho ấm, con gái với Vi Vi sắp về rồi.” Chu Hữu Thục thấy chồng mình cứ đi tới đi lui trước cổng lớn, nên ra nói lời khuyên ông. 

Trần Đức Cương cười nói: “Ai nha, không sao đâu, không có chuyện gì hết, thân thể tôi tốt lắm, bà cứ vào nhà đi.” 

Chu Hữu Thục thấy nói không si nhê, chỉ đành thở dài rồi tự mình đi vô nhà trước. 

Xe lửa đến hơi trễ, đợi đến khi hai mẹ con Trần Mai về đến nhà, thì đã qua mười một giờ. Mấy năm Chu Hữu Thục không được gặp mặt con gái, lúc này thấy nó thì rất vui mừng. 

Trước đây Trần Mai chưa từng nhìn thấy qua đứa con út của em trai, hôm nay thấy đứa nhỏ thì cực kỳ thích, không quản nó bao nhiêu tuổi, ôm vào trong lòng, nói chuyện với nó, chọc nó chơi. 

Mấy năm nay chú út làm ăn dành dụm được ít tiền, thấy cháu gái về, nắm tay Hướng Vi đi vào trong nhà “Xem xem chú út mua cho con cái gì nè, vừa lúc hợp với việc đi học đại học của con.” 

Hướng Vi vừa nhìn đến, thì ra là laptop, còn là hiệu IBM nữa, lúc này giá một chiếc máy vi tính vẫn còn khá đắt, một cái máy để bàn đã là vài ngàn đồng, huống chi cái này lại còn là laptop, không có mấy vạn thì đừng mơ mua được nó. Hướng Vi sờ sờ máy tính, đau lòng nhìn cậu mình “Cậu à, cậu mua đại loại nào cũng được, IBM chắc là rất đắt mà.” 

Trần Trường Chinh cười nói: “Chú và mợ con vốn tính là chờ con thi tốt nghiệp trung học xong thì mua cho con, nhưng có một số chuyện xảy ra nên trì hoãn chưa mua được, đúng lúc mấy ngày trước có bạn chú đi một chuyến đến Hồng Kông, nên chú nhờ anh ấy mua giùm. Cái này đúng là hơi đắt nhưng rất tiện. Con sài cái này, ở trường nhất định sẽ học hành tốt hơn.” 

Tay Hướng Vi vuốt ve vỏ ngoài màu đen của chiếc máy tính, qua mấy năm nữa, máy vi tính sẽ càng ngày càng thông dụng, kiếp trước cô thích sài hiệu Toshiba, cảm thấy máy vi tính hiệu Toshiba dùng rất tốt lại rất đẹp. 

“Con cảm ơn chú út.” Hướng Vi hớn hở ôm chiếc máy vi tính. 

Trần Trường Chinh cười nói: “Con đừng đi nói với người khác nhé, lần này cậu mua cho con cái này. Nếu để dì cả và dì hai con biết được, sẽ nói chú thiên vị. Trong mấy đứa nhỏ chỉ có con là đi học đại học, mấy đứa khác học không đến đâu, mua xong chỉ tổ hại người. Tốt lắm, đi ra ngoài đi, lúc về nhớ mang theo.” 

Hướng Vi gật đầu, để máy vi tính về lại chỗ cũ, rồi theo chú út ra ngoài. 

Trần Đức Cương tuy đã 70 tuổi, nhưng vẫn còn rất minh mẫn, đôi lúc sẽ cùng con trai đi Trại nuôi trồng làm chút việc nhỏ cho hết thời gian. 

Thời điểm đầu năm khi dì cả Trần Tuệ về nhà, thì dì hai Trần Sảng sau khi ở được mùng một ở nhà mẹ, thì mùng hai đã nhanh chóng về nhà. 

Gia đình dì Trần Tuệ về bên ngoại, anh họ của Hướng Vi tên là Hạ Thần, năm nay đã hai mươi lăm tuổi, không đi học mấy, lúc trước còn phụ giúp làm cho chú út một thời gian, bởi vì tay chân có chút không sạch sẽ, nên ở chỗ chú út làm ra không ít việc xấu, khiến chú út vô cùng tức giận, trực tiếp đuổi Hạ Thần về nhà. 

Vóc dáng Hạ Thần rất cao, khuôn mặt trắng, dáng vẻ cũng rất khôi ngô, chỉ là đôi mắt quá lưu manh, Hướng Vi nhìn người anh họ này không hề có ấn tượng gì tốt. 

Hạ Thần lăn lộn trong xã hội một thời gian dài, mặc dù phẩm hạnh không tốt, nhưng mở miệng đúng là lợi hại, nếu không, cứ nhìn mấy đứa nhỏ đang chơi trong sân, người anh họ này cư nhiên đã dụ được hai thằng nhóc sinh đôi kia, lừa lấy đi 100 đồng tiền mừng tuổi của tụi nó, Hướng Vi liếc mắt xem thường, ngay cả tiền của con nít cũng muốn lừa gạt, tại sao lại có thứ người cặn bã như vậy chứ. Vốn Hướng Vi muốn nói hắn mấy câu, nhưng cô và anh ta lại không thân quen lắm, còn có dì cả và dượng cũng ở đây, lấy đức hạnh của dì cả cô trong quá khứ, không phải người chịu thiệt sẽ là cô sao, Hướng Vi trợn mắt nhìn hai anh em sinh đôi, ra sức nháy mắt, hai đứa nó căn bản không hề để ý đến Hướng Vi, làm Hướng Vi tức đến nội thương, thật ngu ngốc. 

Con gái của đại tá – miệng cười thường mở -

Chương 27 : 

Hướng Vi suy nghĩ, quyết định sẽ lén nói chuyện này với mợ út, để hai đứa nhỏ kia cách xa hắn ta ra một chút : 

“ Em Vi VI, nhiều nằm anh chưa gặp em, em đã lớn thế rồi, nghe dì ba nói em đang học đại học, thật đúng là không tôig nha” 

Hướng Vi ngoài cười nhưng trong không cười,” Anh họ, quả thật nhiều năm không gặp, nhìn càng lớn càng đẹp trai.”Hướng Vi vừa nói trong lòng đã mắc ói, phi phi, lời nói ghê tởm vậy mà cô cũng nói ra được, quả nhiên, tiềm lực con người là vô hạn mà. 

Hạ Thần được em họ khích lệ, trong lòng thầm vui, mới vừa rồi thấy trong túi em gái có 500 đồng, trong lòng thật ngứa ngáy. Hạ Thần cười nói: “Nhìn em nói kìa, phải nói nhiều năm chưa gặp em, hôm nay nhìn thấy đúng là quá đẹp, chắc hẳn ở trường có nhiều bạn nam theo đuổi em lắm. Em à, nghe anh dặn, em á, bây giờ còn nhỏ, đừng bị lời ngon tiếng ngọt bên ngoài lừa nhé.” 

Hướng Vi cười không lên tiếng. 

“Anh Hạ Thần, chúng ta đi chơi đi.” Thần Khuê giựt giựttay áo Hạ Thần nói. 

Hạ Thần còn chưa thu tiền của Hướng Vi vào túi, trong lòng không muốn đi ra ngoài chơi, liền nói qua loa mấy câu với Trần Khuê. Trần Khuê thấy anh họ và chị họ nói chuyện, không để ý đến cậu ta, thì đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Hướng Vi, muốn Hướng Vi cùng đi chơi. 

Hướng Vi đương nhiên không muốn, nói thẳng mình là con gái đi chung không tiện, mọi người đi tự nhiên. 

Hạ Thần cười nói: “An hem chúng ta đúng là chưa từng đi chơi chung với nhau, đi thôi, khó có dịp về ngoại.” Hai an hem sinh đôi cũng làm ầm lên, Hướng Vi hết cách, nên đành đi theo mọi người, chỉ nói là nếu bọn họ muốn đi chơi game thì cô sẽ không đi nữa, bọn họ cứ chơi vui vẻ để cô tự đi về. 

Hạ Thần dắt theo em trai, em gái đi trên đường, qua một cái ngã ba, đi vào chùng mười mấy mét thì có mấy người ăn mặc lưu manh đi đến, “Ờ, là chú Hạ à, thế nào dạo gần đây lại không đến.” Nói xong thì vỗ vỗ bả vai của Hạ Thần. 

Hướng Vi nhíu mày, không ngờ anh họ là một tên côn đồ, đúng là đồ lừa bịp, sớm biết thế này cô sẽ không đi.Hướng Vi nhìn Trần Lượng, “ Em, chị đột nhiên có chút không khỏe, chị đi về trước nhé.” 

Trần Lượng đơn thuần, cho là chị họ không được khỏe thật, “Chị Vi Vi, chị làm sao vậy? Rốt cục chị thấy không thoải mái chỗ nào.” 

Hạ Thần nghe thấy cũng thò đầu tới, “ Vi Vi, sao vậy?” 

Người nói chuyện với Hạ Thần là một tên côn đồ, gọi là Trần Tuấn, bây giờ đang lia mắt nhìn thẳng vào Hướng VI, true ghẹo nói: “Ơ, chú Hạ, khi nào câu có gái rồi thế, rất đẹp nha, hahahaha….”

Hướng VI vô cùng tức, cặp mắt bốc hỏa nhìn người nọ.Hạ Thần cũng cảm thấy lời này nói hơi quá, nhìn Trần Tuấn nói: “ Anh Trần, đây là em gái của em.” 

“Ơ, không ngờ chú em thế này mà lại có cô em gái xinh như thế, chú Hạ, chú đúng là không tốt, không chịu giới thiệu cho anh đây. Hehe, em gái nhỏ, anh tên là Trần Tuấn, là bạn của anh trai em, về sau nếu có chuyện, chỉ cần đến tìm anh, anh đây rất vui lòng giúp em.” 

Hướng Vi rất bực mình, dùng sức nén lửa giận trong lòng xuống, tại địa bàn của người ta, cô vẫn là nên nhịn thì hơn. Hạ Thần này, con mẹ nó còn chưa là ruột thịt, cự nhiên lại bán cô! 

Hạ Thần nhíu mày, nói với Hướng Vi: “ Em gái, nếu em thấy thân thể không thoại mái em về trước đi, đúng rồi, Trần Khuê, Trần Lượng, mấy em đưa chị về nhà đi.” 

Thân thể Hướng Vi đang căng cứng hơi buông lòng chút, thầm nghĩ coi như anh còn chút tình người! Hướng Vi và hai đứa em muốn đi, Trần Tuấn nói: “ Ai nha, em gái nhỏ không thoải mái, đúng lúc anh đây biết một thầy thuốc tốt, hay là để anh dẫn em đi nha….” 

Em gái nhỏ à, xem cô là đứa bé mấy tuổi hả! Hướng Vi chịu đựng tức giận, nói: “ Không dám làm phiền đại ca anh, em với em trai đi trước. Đúng rồi, anh họ, đây là tiền ông ngoại mới cho em 100 đồng, anh cầm tiền mời đại ca này đi uống chén nước nhé.” 

Hướng Vi nhanh chóng lấy 100 đồng ra ngoài, trong lòng nghĩ mặc kệ nói thế nào thì hiện tại phải qua được ải này đã, Hạ Thần nhận lấy tiền, nói với Trần Tuấn: “Anh Tuấn, đi thôi, chúng ta đi uống một chén đi.” 

Trần Tuấn bĩu môi, nói với Hướng Vi: “Này người đẹp, gặp sau nhé, lần sau nhớ đến tìm anh chơi nha.” 

Hướng Vi mang vẻ mặt cười, chờ bọn hắn đi, thì nắm tay tụi nhỏ vội vàng chạy. Wow, may mắn đầu óc cô linh hoạt, nếu không hôm nay sẽ xảy ra không ít chuyện phiền toái, cũng may, tốt rồi. Hạ Thần này, về sau gặp anh ta nhất định phải né, chuyện hôm nay phải nói với mợ. Suy nghĩ chút, Hướng Vi quyết định sẽ giấu ba mẹ, lần dạy dỗ này, sau này cô nhất định sẽ nhớ suốt đời. 

Hướng Vi và hai em trai đi đến ngã ba, vừa liết mắt thì thấy người đang bước nhanh đằng trước có chút giống đàn anh Lý Bác, Hướng Vi nghĩ chắc là ảo giác của cô, rồi nắm t hau em trai đi về một hướng khác…. 

 

Hồ sơ tâm lý tội phạm –

Chương 4.2 

5. Nơi phát hiện thi thể 

Trên lý luận mà nói biết tình huống, nhưng địa điểm trên càng nhiều càng chi tiết thì xác suất phá được án càng cao.Trong Vụ án chặt xác 4-1 trước mắt thì nơi ném thi thể đã được biết. Hàn Ấn đã thăm dò hiện trường. Như vậy tiếp theo muốn nghiên cứu nơi cuối cùng xuất hiện Vương Ly, một quán bar tên gọi là Manhattan. 

“Anh thật giỏi. Chỉ một câu đã moi được ông chủ và Vương Ly có quan hệ.” Vừa lên xe, Diệp Hi nhịn không được khen Hàn Ấn. 

“Khôn vặt mà thôi.”Hàn Ấn thản nhiên nói. 

“Đúng rồi, tôi có cảm giác anh đặc biết muốn hỏi Vương Ly có trang điểm đậm hay không?”Diệp Hi hỏi. 

“Cô nói đúng. Ông chủ và nhân viên công ty này lúc trước các cô đã điều tra rồi, tôi cũng không có gì để hỏi nữa. Nhưng trong cuộc họp buổi sáng tôi nhìn thấy ảnh chụp đầu và tứ chi thì có cảm giác trên mặt Vương Ly có trang điểm đậm và sơn móng tay có chút vấn đề. Tuy rằng điều đó với phụ nữ thì rất bình thường nhưng tôi nhìn qua có cảm giác trang điểm đậm và màu sơn móng tay của Vương Ly không ăn khớp. Cho nên muốn tìm hiểu thêm về quan hệ riêng tư của cô ta thôi. Không nghĩ tới ông chủkia bồn chồn lo sợ nên lộn ra thôi.” Hàn Ấn cao giọng nói “Đương nhiên hiện tại đã có thể xác nhận được hung thủ trước khi chặt xác đã trang điểm cho nạn nhân. Còn áo khoác ngoài màu đỏ có lẽ là một trong những nguyên nhân hung thủ lựa chọn Vương Ly. Hơn nữa cô ấy có lẽ là do hung thủ ngẫu nhiên chọn trúng.” 

“Năm đó lúc Doãn Ái Quân bị giết hại cũng mặc quần áo màu đỏ. Cô cảm thấy hung thủ là cùng một người, hắn chuyên chọn những cô gái mặc áo màu đỏ để xuống tay?” Đáp án của Han Ấn ít nhiều khiến Diệp Hi có cảm giác không thoải mái. Điều này chẳng khác nào vòng luẩn quẩn, chẳng lẽ bọn người Phó Trường Lân phán đoán đúng. 

“Không, không giống nhau.” Hàn Ấn biết vấn đề này đối với Diệp Hi mà nói rấy quan trọng nên ngày sau đó nói“Doãn Ái Quân không phải là đối tượng do hung thủ cố ý lựa chọn, mặc quần áo màu đỏ chỉ là trùng hợp. Hơn nữa nhìn từ phương thức hắn xử lý mà nói, hắn cũng không quý trọng quần áo kia, thậm chí dùng nó để bao bọc nội tạng. Nhưng trong Vụ án chặt xác 4-1 thì khác, hung thủ xếp áo khoác màu đỏ đó rất ngắn năp, đặt quần áo ở ngay trên cùng, dễ thấy điều đó đại biểu cho sự yêu thương.” 

Diệp Hi thở ra một hơi, từ trong lời nói của Hàn Ấn nghe ra trước mắt anh phán đoán vẫn có khuynh hướng giống cô, Diệp Hi hơi cảm thấy an tâm một chút. 

Cửa khẩu Tân Giới, thành phố J là khu vực phồn hoa nhất, là nơi tập trung buôn bán lớn nhất. Quay chung quanh quảng trường trung tâm của cửa khẩu Tân Giới, hướng đông là phố kinh doanh vàng bạc và bách hóa, hướng tây là phố ẩm thực, hướng bắc là phố văn hóa kinh doanh đồ cổ, hướng nam là quán nhậu, bar, KTV, phố ăn chơi tụ tập. Quán bar Manhattan là quán bar lớn thứ ba ở đây, biển hiệu có chút bắt mắ. 

Khi Hàn Ấn và Diệp Hi tới, quán bar chưa mở nhưng bên trong có quản lý trực. Hàn Ẩn và Diệp Hi nói rõ tình huống nên quản lý cho bọn họ tùy ý xem xét. Quán bar không có gì đặc biệt nhưng Hàn Ấn chú ý tới cửa quán bar có quần áo khách để lại, nên hỏi quản lý khách đến có để quên quần áo nhiều hay không. NHận được câu trả lời, Han Ấn nói Diệp Hi gọi điện thoại cho ông chủ của Vương Ly hỏi đêm đó Vương Ly có để lại quần áo hay không.Ông chủ nói có. 

Cái này đã chứng minh, nếu áo khoác màu đỏ là một nguyên nhân dẫn đến kích thích hung thủ, Như vậy hung thủ không phải chọn trúng Vương Ly ở trong quán bar.Vậy ở chỗ nào?Là quán lẩu, hay là KTV? 

Hai người chia nhau ra hỏi thăm.Nhưng thời gian quá lâu nên nhân viên của cửa hàng không nhớ được tình hình đêm đó như thế nào nên hai người đành phải quay về lại quán bar. 

Quán bar ở ngay mặt tiền đường cái, theo cách phân tích bình thường: Lúc ấy đã rất muộn, Vương Ly lại bị đau dạ dày, chắc chắn không thể lái xe. Như vậy Vương Ly và hung thủ lần đầu tiếp xúc là ở trên xe taxi sao ? 

Khả năng Vương Ly bị bắc cóc ở nhà đã được tổ chuyên án điều tra loại bỏ. Về phần tài xế xe taxi, tổ chuyên án cũng đã sớm suy xét qua. Theo quản lý quán bar nói thì bình thường buổi tối trước của quán bar đều có rất nhiều xe taxi xếp hàng chờ khách. Những hàng taxi ở đây đều được ông chủ quán bar ký kết hợp đồng, trừ phi thiếu taxi, nếu không thì những hãng taxi khác không được ở đây đón khách. Tổ chuyên án đã đến từng tài xế taxi tra xét nhiều lần nhưng đều không phát hiện nghi phạm. Rắc rối đêm đó là đếm giao thừa, xe taxi thiếu nghiêm trọng, có rất nhiều khách đứng ở trên lối đi bộ thật lâu cũng không đón được xe nên phạm vi điều tra cũng bị mở rộng hơn. 

Chương 28 

Hôm nay Hướng Vi gặp phải chuyện xui xẻo, trong lòng rất tức giận, nên cô không thể nhịn để mà đối xử tốt với dì cả được, khi dì cả nói chuyện luôn có mùi gian dối, nên lời dì nói khiến cô rất khó chịu, Hướng Vi liếc mắt xem thường, cô ghét nhất là nói chuyện với những người như vậy, nói gì cũng có tính toán ở trong đầu, sau có bà ngoại hỏi chuyện dì cả, lúc này Hướng Vi mới thoát thân chạy ra ngoài được. 

Hướng Vi bĩu môi, gọi bé em tới, nhỏ giọng bảo nó dắt mợ út vào phòng. Thằng nhỏ rất nghe lời, chạy đến nắm tay mẹ nó đi vào phòng. 

“Đến đây nào, xem lần này chị mua gì cho em nè.” Hướng Vi mở túi của mình ra, lấy một mô hình xe tăng ra ngoài, thằng nhóc nhanh chóng cầm lấy chạy ra bên ngoài chơi. 

Tô Đình cười nói: "Vi Vi, con muốn nói gì với mợ vậy?" 

Hướng Vi gật đầu chào, đóng kỹ cửa, nắm tay mợ út ngồi vào giường, liền nhỏ giọng nói thầm vào tai mợ út không sót một chữ chuyện lúc đó. Tô Đình tức giận đến trắng mặt, mắng thầm: “Đúng là khốn kiếp, dám làm chuyện như vậy, con gái nhà người ta, mà lại mang đến chỗ như thế, Vi Vi, con không biết chứ, cái phố kia rất loạn, ngày thường người lớn chúng ta còn không dám đi ngang qua chỗ đó. Đúng là khốn kiếp, cũng may con không có việc gì, thật làm dì tức chết đi được, mất một hai trăm đồng tiền là chuyện nhỏ, nếu con xảy ra chuyện gì, làm sao dì chịu nổi.” 

“Mợ út, mợ đừng tức giận, chuyện như vậy con chỉ dám nói với mợ mà thôi, ngàn vạn lần mợ đừng nói cho ba mẹ con biết. Mợ cũng biết tính của mẹ con rồi, về sau con tránh anh ta ra là được, dù sao dì cả với mẹ con cũng là chị em ruột.” 

Tô Đình vỗ vỗ tay Hướng Vi, “Để con phải chịu uất ức rồi. Ai, thằng nhỏ Hạ Thần này tại sao bây giờ lại trở thành thế này rồi, lúc nhỏ nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ ngoan mà.” 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .